Trang

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

1 - "Sabaidee" rộn rã tiếng chào - Lào "ngàm lai lai!"


alias.noodles , .... Chỉ sau khi nuốt trọn 1 cung đường hơn 3000km từ Attapeu đến Pahang, được phóng vespa vù vù trên Quốc lộ 13 rộng thênh thang, được ê ẩm với những đoạn đường xấu, được ngắm cảnh rừng Nga giữa vườn quốc gia Nakai, được uống rượu Lào nhắm với thịt trâu cay xè, được bốc "khau niêu" chấm mắm cá ở chợ Sầm Nưa và được ấy ấy ấy ... mọi cảm nhận về Lào mới thật rõ ràng.




Và chỉ có thể nói tuyệt vời
"Sabaidee" Lào ngam lai lai!
(Xin chào Lào đẹp lắm lắm!)

Cuối năm ai cũng bận rộn thế cho nên chúng tôi thỏa thuận trước với nhau đây sẽ là chuyến đi không có kế hoạch, lộ trình sẽ được quyết định từng ngày và chỉ biết là sẽ đi lào vào sáng Mùng 2 Tết theo lộ trình từ hạ Lào lên thượng Lào trong khoảng 10-14 ngày.

Thế rồi giao thừa và một ngày Mùng 1 tết dành cho những chỗ không thể không đi cũng qua nhanh... gần 5h sáng ngày Mùng 2 Tết chúng tôi - đội hình ĐT722 - gặp nhau tại nhà bé Dudi rồi nhằm hướng ngã tư Bình Phước thẳng tiến.

Ra đi khi trời còn tối đen, đoàn chúng tôi gồm 5 xe 7 người dự kiến sẽ có 2 người đến Vientane là phải quay về do không thể thu xếp được thời gian.

Từ trái qua phải là Mr Dũng Dang Dở, anh Tuấn và chị Hồng

Trong năm nay tôi đã chạy quãng đường từ SG đến Kontum đến mấy bận cho nên cũng chả mấy hăng hái chụp ảnh nữa. Ăn sáng ở Đồng Xoài và ăn trưa khi gần đến Đăk Mil. Tự dưng thấy mắt phải cồm cộm chợt nhớ ra hồi sáng khi kéo kính xuống thì có 1 chú ong chui từ trong mũ ra chích cho nhói một phát ... và vết đốt dần dần sưng to híp cả mắt lại.

Đi vào dịp tết có 2 điều sướng đó là đường rất vắng xe và không sợ bị bắn tốc độ. Dọc tuyến đường 14 cứ 1-2 km lại có một tụ điểm "vui chơi có thưởng"

Còn đây là quang cảnh giữa Ngã 6 Buôn Ma Thuột


Kết thúc ngày đầu tiên của chuyến đi tại Pleiku vào lúc 19h30. Định nghỉ tại Tre Xanh nhưng bây giờ khách sạn nâng cấp to đẹp hơn nhiều cho nên giá cả cũng cao ngất, loay hoay một hồi chúng tôi xông bừa vào nhà nghỉ bên đường và có được mức ghía 100k/đêm thật là mỹ mãn. Vài phút sau cậu bạn chạy đến đưa mọi người đi ăn tối, tìm mãi mới ra hàng phở và mì hoành thánh ai cũng ăn 2 bát. Buổi tối là bữa tiệc nhỏ bên lề đường ngay trước phòng ngủ nhà nghỉ Hùng Hải tại phố núi. Bé Dudi mở hẳn một chai Henessy để "chúc mừng năm mới" cùng với 1 con gà luộc do cậu bạn học của tôi mang đến!
Ngày đầu tiên bao giờ cũng vất vả vì chưa có "cảm giác bóng" nên chỉ cưa hết chai rượu của bé Dudi rồi thêm 1 lọ nhỏ Gò Đen của tôi nữa là đi ngủ. Vào phòng Mr Dũng mới thỏ thẻ tâm sự rằng mai phải quay về sớm vì sợ không về kịp ngày Mùng 8 Tết để khai trương ... Dù đã biết trước việc này nhưng chia tay chỉ sau 1 ngày đường thì cũng hơi ngỡ ngàng nên tôi cố thuyết phục bác ấy nhưng xem ra công việc quan trọng lắm nên chẳng thể nào khác được. 5h sáng ngày Mùng 3 bác Dũng tách đoàn về Quy Nhơn theo đường 19 và quay lại SG!

Chúng tôi đến Kon Tum khi trời vừa hửng nắng, ăn sáng uống cà phê ở một quán nhỏ bên bờ sông Đăkbla. Con mắt bên phải của tôi sưng to khá khó chịu nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào có vôi!

Từ Kon Tum đến Đắk Tô có mỗi cảnh này là đẹp nhất

May mắn làm sao đến Ngọc Hồi thì có chợ thế là kiếm được cục vôi ở hàng trầu cau trét ngay vào vết ong đốt. Khi dừng lại đổ xăng mọi người cứ lo lắng là an ninh cửa khẩu sẽ giữ tôi lại vì có bộ dạng không khác gì một chiến binh Jihad.

Tại một ngã 3 khi dừng lại để hỏi han về cột mốc 3 biên giới thì mọi người phóng thẳng luôn đến Bờ Y lúc gần 12h trưa, khi tôi đến thì mọi người hối thúc đưa hộ chiếu và giấy xe nhanh nhanh, phần vì vội, phần do đau nhức nên tôi cũng chả để ý hay hỏi han gì thêm. Thủ tục đóng dấu xuất cảnh bên VN mất khoảng 1 phút vì cán bộ còn vội đi ăn cơm trưa.

Qua khỏi Việt Nam nhưng chưa đến Lào

Sang đến đất Lào thì lâu hơn một tẹo vì bạn công an cửa khẩu Lào phải viết giấy thông hành cho từng xe máy. Tôi cũng ngạc nhiên tại sao thủ tục lại quá đơn giản như vậy nhưng tin các bác trong đoàn đã hỏi han kỹ lưỡng nên cũng không hỏi lại. Tiếng là cửa khẩu quốc tế nhưng cơ sở vật chất và cả cung cách làm việc thì kém xa các cửa khẩu khác, có lẽ do con đường này còn mới quá nên xe cộ và dân chúng cũng chưa quen đi.

Xuất ngoại với diện mạo kỳ dị thế này đây cả nhà đừng cười tớ nhá!

(Tiếc nhất là mấy cái ảnh chụp cả đoàn ở cửa khẩu đây đều bị thừa sáng hỏng hết, thôi đành đợi bé Dudi về bổ sung sau vậy)

Trong khi chờ các bạn Lào nghỉ trưa chúng tôi vào một quán ăn ven đường cách cửa khẩu 200m. Mấy cô bán hàng líu lo nhưng chả biết làm gì nên bạn Den phải xắn tay áo xông vào bếp

Bữa trưa với món mì ăn liền xào do đầu bếp VN thực hiện. Bia Lào (Beerlaos) ngon tuyệt!

Ăn uống no nên xong cũng vừa đến 13h bạn Den gom hết giấy tờ quay lại cửa khẩu xin dấu. Lệ phí là 10.000 Kip/người và 10.000 Kip/xe.

Và thị xã đầu tiên chúng tôi nhắm đến còn cách 110km

Đường cực tốt, cảnh quan thì chẳng khác gì đường HCM


Đường quá đẹp lại vắng xe nên ai cũng hăm hở phóng vèo vèo, đôi Tuấn - Hồng lúc nào cũng chỉ cách xe tôi vài mét, sau nghe bé Dudi bảo là trước khi đi phải phổ biến kỹ là phải giữa đúng đội hình nên bác Tuấn mới chạy từ tốn thế chứ nếu thả ra thì chả ai đuổi kịp! Kính phục đôi bạn già nhất những cũng gân nhất đoàn.


Bé Dudi đang điều trị ong đốt cho tớ

Giao lưu với Ô tô Sài Gòn. Bạn này phóng xe sang Pakse rồi vứt xe đi tuk tuk qua Thái Lan chơi

Những ngôi nhà đầu tiên dọc bên đường

Ngã 3 đường từ cửa khẩu vào rẽ trái đi Attapeu

Và mọi việc lại diễn ra theo đúng quy luật là chuyến đi nào cũng phải có trục trặc gì đó. Tại đầu cầu Sekong khi rẽ vào cây xăng để hỏi thăm đường và đổ xăng tôi đã bị "đậu phộng" đoàn. Thật ra lỗi cũng do tôi chủ quan khi nghĩ rằng đã thông nhất sẽ nghỉ lại Attapeu cho nên thế nào mọi người cũng dừng lại chờ nhau, ai ngờ đâu các bạn tôi hăng hái quá khi tôi vượt lên lại cứ nghĩ tôi chạy thẳng luôn nên cứ thế đuổi theo. Tại cây xăng tôi gặp Toàn một bạn quê ở Kim Sơn, Ninh Bình sang đây làm ăn hơn chục năm. Qua trò chuyện tôi mới biết là chúng tôi đã sai khi không hỏi han thật kỹ thủ tục nhập cảnh xe máy, cáy giấy mà cửa khẩu cấp cho chúng tôi chỉ có giá trị trong ngày và chạy đến Km 52 qua khỏi Attapeu là hết giá trị ... Toàn kể cậu ta đã từng bị phạt nặng khi mang xe qua Việt Nam mà vượt quá giới hạn trong giấy phép. Có 2 phương án, một là quay lại cửa khẩu để làm rõ về thủ tục giấy tờ, hai là chạy tiếp đến Pakse rồi vào lãnh sự quán VN xin một cái giấy giới thiệu để đối phó khi bị công an Lào ách lại rồi tiếp tục hành trình. Anh bạn mới còn chu đáo cho cả số điện thoại một người bạn ở Pakse để khi cần chúng tôi có thể nhờ giúp đỡ.

Lúc đó tôi khá bối rối nên vội vàng đuổi theo các bạn nhưng chạy được dăm cây số tôi nhận ra rằng mình sẽ không thể đuổi kịp nên đành quay lại Attapeu tranh thủ vá cái bánh xe có dấu hiệu xuống hơi và hy vọng các bạn sẽ quay lại. Tôi mua ngay 1 cái sim điện thoại M Phone và thông báo tình hình về nhà để bé Dudi và Den có gọi về sẽ có số của tôi mà liên lạc, tôi nghĩ đây là cách giải quyết hợp lý nhất vào thời điểm đó. Thật không may cho tôi khi bạn Den cũng mua sim nhưng các bạn lại không cho gọi về nhà sơ ở nhà lo lắng ... các bạn vào YIM nhắn tin, rồi căng cờ hiệu báo tin cho tôi suốt đoạn đường từ Attapeu đến Pakse ... rất nhiều tình tiết hấp dẫn.

Nhờ có chiếc mini mang biển số Bình Định này mà không phí tối hôm đấy ở Attapeu

Càng chờ đợi càng sốt ruột, lúc đó chiều muộn nếu cố quay lại cửa khẩu thì cũng không kịp giờ làm việc nên tôi quyết định tìm chỗ nghỉ và sáng mai đi sớm. Nhờ bạn Toàn chỉ dẫn tôi tìm được nhà nghỉ Thanh Nga ở ngay đầu cầu Sekong, giá 70.000 Kip/đêm, chị chủ nhà nghỉ là người Huế sang Lào cũng được hơn chục năm nay.
--- Đen:
Ăn đậu phộng....trên đất Lào.

Từ biên giớ tiếp khoảng 100km là Attapeu thì nghỉ lại, hoặc ráng chút nữa khoảng 300km là Pakse....

Đội hình từ lúc đi rất tuân thủ chiến thuật đã đề ra, đi đầu là anh Mỳ, anh Tuấn & chị Hồng tiếp theo là bé Dudi, em chốt cuối (nhưng lâu lâu cũng hết ga cho đã chút)...sau khi đến Attapeu và lướt qua gần hết thị trấn thì 3 xe sau gặp một đội hình môtô đang “phá đường” cho đoàn VIP đi tới (theo anh Mỳ kể lại thì đây là đ\c PCT nước đang đi công tác). Lúc này anh Mỳ đã qua trước, còn 3 xe phải ngừng lại chờ khách VIP đi qua, đường vừa thông chạy được vài chục mét, thì bên đường có chiếc “ chuyên cơ” nên mọi người lúc đó tranh thủ ngắm ngía và “bắn” vài phát chiếc “chuyên cơ Mi17 “của khách VIP và tiếp tục lên đường....

Lúc này thì chạy....chạy...chạy để cố kịp anh Mỳ vì mọi người ninh ninh là đang chạy trước, chạy hoài hoài mà vẫn không thấy xe trước đâu, khá xa được khoảng 50km thì ngừng lại tiếp xăng và mua xăng dự trữ, cũng lúc này thì mặt trời bắt đầu xế chiều, rõ là đã lạc nhau.....rồi

Giờ thì lúc bắt đầu nhớ lại từng cây, từng số trên đường đi

Ai thấy anh Mỳ chạy trước...? Ai cũng thấy...
Vậy ai đi trước, ai đi sau....? Bó tay...

Cố chạy thêm tí nữa đến Sekong thì trời bắt đầu tối và lạnh...đường xá phía trước thì không rành nên không thể chạy tiếp đến Pakse. Mọi người thống nhất tìm chổ nghỉ lại và sáng đi tiếp.

Tìm được một quán bán đồ ăn ven đường và một nhà nghỉ gần đó (50.000 Kip), đến lúc phải vào lo cái bụng cái đã và trong khi chờ đồ ăn thì bao nhiêu phương án “bắt lại sóng” với anh Mỳ tuôn ra....

Mua một cái sim DT để có số...! đồng ý duỵêt
Làm một số bảng treo dọc đường, để lại số DT..có gì anh Mỳ thấy sẽ gọi...! đồng ý duyệt
Cố tìm ra internet để nhắn YM, và hy vọng anh Mỳ cũng làm như vậy...! đồng ý duyệt
Gọi DT về nhà để báo tình hình...! không được duyệt vì sợ mọi người ở nhà lo lắng.

Sau khi no nê bằng món phở Lào và mua thêm tí bia về phòng làm chập nữa, vẫn chủ đề ai đi trước...ai đi sau xoay quanh mấy chai bia Lào cả buổi tối, rồi cuối cùng cũng kết thúc ngày đầu tiên trên đất bạn Lào bằng giấc ngủ say...
-------
Tớ vội vàng post bài chả có dàn bài gì hết, cứ như nhà Black hay bác DuGia là mỗi chuyến đi đều phải có lộ trình, tên nhóm, chi phí ....Thôi bây giờ nhớ ra thì đính chính vậy.

Thủ tục: Chỉ cần hộ chiếu và đủ tiền tiêu là tha hồ vi vu ở Lào.

Nếu đi xe máy: Các cửa khẩu phía bắc thì nên đi bằng phương tiện chính chủ và phải làm tờ khai hải quan đàng hoàng, riêng qua cửa khẩu quốc tế Bờ Y thì chả cần gì hết (xe bạn Den không chính chủ )

Ngôn ngữ: Tiếng Lào (Thái) biết nói tiếng Anh và uốn éo tay chân là một lợi thế. Nếu không biết tiếng cũng OK nhưng hơi vất một tẹo

Chỗ nghỉ: trung bình 50.000 kip - 100.000 kip/đêm (phòng đôi nhưng ở được 3 người) nếu bí quá thì ngủ giữa đường cũng được vì tình hình an ninh rất tốt.

Chỗ ăn: Hàng quán rất nhiều, nhất là ở các thị xã, thị trấn du lịch phát triển. Các bạn Lào tính bằng giá đối với tất cả các loại khách nên không lo bị chặt chém hay ăn thịt lừa như ở VN, nhìn chung giá ăn uống bên Lào hơi đắt hơn ở VN một tí Món ăn Lào mặn và cay hơn món Việt, các bạn Lào rất khoái ăn đồ nướng và ăn bằng đĩa chứ không ăn bát (chén). Riêng cơm nếp thì ăn bốc rất ngon! Cơm tẻ cũng rất ngon vì chủ yếu dùng gạo Thái Lan, "phở" cũng rất thông dụng tuy nhiên hương vị thì không như phở Việt đâu nhá.

Tiền Lào: giá thị trường hiện là 1 kip = 2,2 VND.

Tổng chi phí chuyến đi 10 ngày 9 đêm (2 đêm ngủ ở VN) khoảng 6.000.000 VND.

Một số lưu ý: Các bạn Lào nhìn chung rất thân thiện, khi tiếp xúc chỉ cần chân tình và hoà đồng là "khó vạn lần dân liệu cũng xong". Trước khi chụp ảnh nhớ xin phép, khi tiếp xúc với người dân nên Sabaidee (xin chào) từ xa ... khi được giúp đỡ nên chắp tay trước ngực nói "khăp chay" (cảm ơn)

Khi đi đường phiền phức duy nhất là các bạn cảnh sát giao thông Lào, nếu có bị chặn hỏi thì nên hoà nhã chấp hành lệnh, xuất trình đầy đủ bằng lái và giấy tờ xe và cố gắng "mong các anh thông cảm" ... nếu cố lắm rồi mà vẫn không xong thì 25.000 kip đến 50.000 kíp là xong. Việc này là công khai và 2 bên cùng thoả mãn! Luật giao thông bên Lào cho phép rẽ phải khi đèn đỏ do vậy khi đến giao lộ, nếu bạn đi thẳng thì dừng xe làn giữa dành làn đường sát lề phải cho các phương tiện rẽ phải lưu thông, lớ ngớ là bị túm ngay. Trong 8 ngày ở Lào đoàn chúng tôi 4 lần bị CSGT hỏi thăm trong đó 3 lần mất tiền (1 lần đậu sai làn đường, 1 lần chạy nhanh quá, 1 lần bị bắt vì đã tuýt còi nhưng vẫn bỏ chạy và 1 lần bị tuýt nhưng sau khi kiểm tra giấy tờ đầy đủ thì cho đi). Nhớ đội mũ bảo hiểm khi ra đường, mặc dù rất nhiều người đi đầu trần nhưng ta không nên học theo họ. Tại Luang Prabang trên đường ra đón chúng tôi bạn anhchinhs bên box Du Lịch đã bị tóm vì không đội mũ, rất may là bạn kiên trì điệp khúc "no money, no money" nên từ 50.000 kip xuống 30.000 kip cuối cùng cảnh sát vẫn phải thả cho đi.

Những điểm đến: Cái này cũng tuỳ gu của mỗi người nhưng ở Lào có rất nhiều chùa chiền nhìn rất gần gũi đời thường. Đến các thị xã dọc theo sông Mekong (dọc biên giới Thái Lan) thì nên chọn quán bờ sông vào buổi chiều tối rất mát mẻ và rất Lào. Lên mạn phía bắc thì dân cư, khung cảnh và đời sống hoàn toàn giống Tây Bắc nhà mình.


Tối hôm đó trong lúc đang hoang mang vì bị lạc đoàn, vừa lo lắng về thủ tục giấy tờ cho xe máy ... tôi lại gọi điện về hỏi han kỹ càng bạn Kilotu rồi quyết định sáng mai sẽ quay lại Bờ Y để làm rõ mọi chuyện, thà như vậy còn hơn là tiếp tục hành trình trong một tâm trạng không yên tâm. Đối với các xe khác trong đoàn có lẽ đành phải theo phương án của bạn Toàn là đến lãnh sự quán Việt Nam ở Pakse (đọc là Pạc Sê nhá) xin cái giấy giới thiệu.

Quyết định xong thì mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều và cũng là lúc cái bụng sôi òng ọc lên đòi cơm. Lượn mấy vòng quanh thị xã mà chưa biết mình sẽ vào đâu dù đã có một vài địa chỉ lấy từ LP. Thế rồi ngay trên mặt đường tôi nhìn thấy một chiếc vespa mini màu hồng mang biển số Bình Định. À đây rồi may quá lại gặp đồng hương Việt Nam thế là xông thẳng vào chào hỏi râm ran... nhưng tôi đã nhầm, chiếc xe đúng là xuất xứ từ VN nhưng chủ nhân của nó lại là một cô gái Lào chính gốc.

Tích Tơ Sỉ Sou Lat là sinh viên năm cuối Khoa quản trị kinh doanh, Trường đại học Quy Nhơn, vì quá yêu thích vespa nên đã mua chiếc xe này ở Quy Nhơn và mang về quê nhà.

Nhưng tôi cũng vẫn may mắn vì Tích Tơ (tên Việt là Thu) nói tiếng Việt rất tốt. Thế là bắt đầu từ vespa câu chuyện lan man ra đủ mọi đề tài và các topic mới được mở ra liên tục ... Tích Tơ giới thiệu tôi với gia đình, khi biết chúng tôi phóng xe máy từ VN sang ai cũng rất ngạc nhiên. Nói chuyện một hồi tự dưng thấy chóng mặt mới nhớ ra là mình đang rất đói thế là 2 chị em cô sinh viên Lào tình nguyện dẫn đường tôi đến một quán ăn gần đó và thăm thú Attapeu luôn.

Chúng tôi đến một quán ăn của người Lào nhưng hai chị em Tích Tơ dứt khoát không ăn vì đã ăn cơm ở nhà thế là tôi chọn món phở cho nhanh và dễ nuốt. Thái độ của 2 chị em cô gái Lào dần trở nên thân thiện và gần gũi hơn khi nhìn thấy tôi đi 01 đôi dép Lào, hút thuốc lá A Lào và nhất là khi tôi lôi từ trong cốp xe ra một chai rượu Lào mua lúc trưa ở cửa khẩu. Hai chị em cứ nhìn tôi cười tủm tỉm đến đoạn sau thì còn khúc khích vui quá là vui (tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy không được tự tin lắm vì cái mắt sưng to và vẫn còn vết vôi màu hồng hồng). Đến khi gọi tính tiền thì Tích Tơ đã trả rồi và bảo "cháu mời", dù bát phở chỉ 10.000 kip nhưng lòng mến khách của cô gái làm tôi cảm động quá nhất là khi chúng tôi vừa quen nhau chỉ hơn 1 giờ đồng hồ.

Sau chầu phở hai chị em lại dẫn tôi đi uống càphê nhưng qua vài quán họ đều đóng cửa nên chúng tôi đành uống pepsi và tiếp tục râm ran gần 1 tiếng nữa mới chia tay.

Thấy rất vui nhưng vì mắt sưng to nên tôi vẫn phải bôi vôi và làm thêm vài tớp rượu nữa cho dễ ngủ. Đặt lưng xuống giường chợt nhớ và lo lắng cho các bạn tôi quá thế rồi lại tự an ủi dù sao mọi người vẫn đi chung đoàn với nhau nên chắc mọi việc vẫn tốt đẹp ...


Sáng hôm sau tôi thức dậy lúc 4h30 có vẻ như mắt không sưng to nữa nhưng dòm vào gương thì thấy vẫn húp híp! 5h sáng quành xe chạy thẳng về lại Bờ Y. Có cảm giác quãng đường dài hơn ngày hôm qua, chắc là do tâm trạng không được thoải mái lắm và trời thì rất lạnh. Trời rét nhưng cũng có người gồng gánh, thồ hàng ra chợ sớm, ánh lửa bập bùng từ bếp và từ những đống lửa sát hai bên đường làm cho lòng thấy ấm hẳn lên. Tôi chạy một mạch đến lúc trời hửng nắng thì dừng lại hút thuốc.

Hướng mặt trời lên là quê mẹ

Mây mù và sương
Đến Bờ Y lúc hơn 7h sáng tôi xông vào trình bày đầu đuôi sự việc là chúng tôi muốn đi đến Vientane, Luang Prabang, Phongsaly ... bằng xe máy và muốn hỏi thủ tục nhập cảnh xe máy như thế nào, nhưng thật bất ngờ, trong khi tôi thực sự lo lắng và sốt ruột thì các bạn công an cửa khẩu Lào lại rất bình thản trả lời là không cần làm giấy tờ gì hết. Không thể tin nổi tôi xin gặp cán bộ cấp cao hơn nhưng bạn này cũng giả lời y như thế xong rồi túm lại chụp ảnh chân dung cho nhau bằng một cái máy Nokia 8800 ...

Vẫn chưa hết lo tôi tìm sang chốt của cơ quan hải quan thì gặp sếp này. Thấy bạn ngồi trong quán phở vẫn alô vô tư trong khi máy điện thoại của mình chả còn hột sóng nào tôi xông đến hỏi thăm thì được biết sim của tôi mua hôm qua là của M Phone (đầu số 6) còn ở đây thì chỉ có ETL mới phủ sóng, thế là lại mất 50.000 kip trang bị một cái sim điện thoại khác (đầu số 2) để gọi về cho bạn Toàn ở Attapeu và nhờ bạn trình bày sự việc với anh cán bộ hải quan cửa khẩu. Sau một hồi líu lo "khợp khạp" thì Toàn cho biết "nó bảo là ở cửa khẩu này sếp quy định chỉ làm tờ khai hải quan đối với ô tô, còn đối với xe máy thì không cần làm". Tôi cố mời anh một cốc rượu và hỏi thêm liệu chúng tôi có bị cảnh sát làm khó dễ hay không thì anh cười khềnh khệch rồi xoè ngón cái xoa xoa vào ngón trỏ rồi ra hiệu phất tay cho đi, thấy tôi vẫn còn ngơ ngác anh nói thêm "đi được, không sao, cảnh sát dễ mà..." bằng một gióng tiếng Việt lơ lớ nhưng cũng đủ rõ ràng và đầy tự tin. Xem ra ở chỗ này cũng chẳng tìm được ai có nhiều thông tin hơn ... tuy chưa thật thoả mãn nhưng tôi cũng đã hoàn toàn yên tâm rằng mình đã không vi phạm hay thiếu sót một thủ tục nào khi nhập cảnh vào nước bạn.
Đường quay về Attapeu có lẽ vì thế mà lại ngắn hơn.

Mới khoảng 9h sáng mà nắng đã chói chang

------ Đen:
Đâu đó phía trước hơn 100km...
Ngày hôm sau....
Khoảng 6g30 mọi người đã lục đục thức dậy, thu gom phụ tùng linh kiện nhanh chóng.. nai nịt chỉnh tề, bên ngoài trời vẫn còn se se lạnh...đâu đó trên đường đã thấy một số người dân đang quỳ dọc lề đường chờ các sư đến để dâng thức ăn...
(****)
Trước mắt là mua cái sim (bên Lào cũng có nhiều mạng như bên mình, em chọn một cái ETL, vì trên đường cứ đâu cũng quảng cáo hết), chạy được một hồi thì cũng tìm được một nơi ăn sáng và caphê, vào quán sau một hồi chỉ trỏ “múa tay đá chân”, thì mỗi người cũng được một tô phở và ly caphê. Sau khi ăn xong, thì mọi người bắt tay vào làm mấy cái bảng để lại dọc đường.

Vật liệu: khăn của KS, bút lông, dây nilông, dao
Cách làm: Khăn cắt làm 4, hình chữ nhật, buộc dây nilông 4 đầu
Nội dung: xxxx số DT xxxxx



Cái đầu tiên được treo ngay cái ngã ba, cách chỗ ăn sáng khoảng tí xíu, phía dưới tấm bảng ghi tên địa danh nơi đó và gần một cái chốt gì gì đó (giống như chốt dân phòng). Khi em và bé Dudi loay hoay cột và thắt thì từ bên cái chốt đó mấy chú bên kia cứ nhìn chằm chằm qua bên tụi em, lúc đó thì hơi nhát tay và run run, mình thì lòng ngay dạ thiệt mà cứ sợ người ta nghĩ mình làm bậy... mà đúng là bên Lào hiền thiệt, chứ ở VN là đập trước hỏi sau rồi, xong nhanh ban chân bốn cẳng dzọt về quán, mà chưa chịu đi liền đâu, còn ngồi thêm tí nữa ý chừng coi có ai giựt xuống không. Bên kia người ta cũng qua ngó ngiêng một hồi rồi về chốt lại, chắc cũng đọc được số DT thôi còn viết trong đó thì chắc biết gì...

Chạy thêm khoảng 40 cây thì treo thêm cái nữa, chỗ này vắng thong thả treo và “xxx” chút... Chạy đến gần trưa thì cũng đến Pakse, làm thêm một cái nữa “Welcome to Paxxxx số DT xxxx “, nghĩ rằng ít ra anh có đến thì cũng nhìn cái này, vì khu vực TP đông dân nên cũng làm rất nhanh ... dzọt luôn vào trung tâm Pakse, theo sau là một vài cặp mắt tò mò...

 Hú hồn...không ai rượt theo.
----------

Về đến Attapeu thì cũng gần trưa, lúc đầu định đi ngay nhưng tự nhiên thấy uể oải kinh nên quyết định sẽ ngủ một giấc rồi mới dậy đi. Tranh thủ ghé qua nhà chào gia đình bạn Tích Tơ rồi quay về khách sạn. Bạn Tích Tơ cho tôi số điện thoại và còn dặn dò "nếu trên đường đi chú có gặp rắc rối gì thì gọi điện thoại về cháu sẽ nói tiếng Lào với họ để giúp chú" thật là một cô gái tốt bụng và chu đáo.

Bữa trưa
Kềnh một giấc dài khá nặng nhọc đến 14h30 mới thức dậy và khăn gói lên đường. Cũng suy nghĩ lung tung không biết mọi người đang ở đâu? đi tiếp hay thay đổi lộ trình? có gặp rắc rối gì không... nhưng đã xác định ngay từ đầu rồi "độc hành" tôi cũng vẫn tiếp tục hành trình.

Kiến trúc Lào


Tắm sông


Đường từ Attapeu đến Pakse rất tốt và vắng xe nhưng hơi quanh co, hai bên đường cỏ lau mọc cao vút đầu, nắng vàng mượt mà, khói rơm rạ nồng nàn phả vào mũi làm cho người đi cứ bồng bềnh không còn cảm giác phải lái xe nữa.
Khoảng 16h thì nhận được điện thoại của bạn Den, cuối cùng thì các bạn cũng phải gọi về nhà và có số của tôi, hiện các bạn đang ở Pakse, mọi người vẫn khoẻ mạnh. Nhận tin đồng đội xong tinh thần hưng phấn hẳn lên cứ kéo ga chạy miết thành thử đoạn đường Attapeu đến Pakse 220km mà không hề thấy xa!

Đến 19h30 thì đói meo, thôi cứ đúng bữa thì phải ăn để đảm bảo sức khoẻ, đoạn đường còn rất dài ...

Sau khi ăn tối nghĩ đến cảnh sắp được gặp các bạn thấy lòng rộn rã nên cứ vừa đi vừa hát là lá la cho đến khoảng 21h thì đến Pakse, tìm đến khách sạn Champa gần sân vận động thì gọi điện cho Den. Trong lúc đứng chờ các bác tuk tuk đến tiếp thị ngay:
"You need lady"
"No thanks"
...
Thấy tớ đi vespa, đầu cua lại quấn khăn rằn các bác bâu lại xăm soi rồi bẩu là tớ giống người Hàn Quốc chỉ tội hơi đen! Tớ chợt nhớ ra thần tượng Baxu có lần kể là từng phải chạy lạch bà lạch bạch rồi ngu nga ngu ngơ cho giống các bạn Nhật nhưng tớ thì chả biết phải làm sao cho giống Hàn Quốc nên cứ xì xà xì xồ bừa mấy câu TSB ... bằng tiếng Việt với các bạn tuk tuk kiêm "ba mì" một tẹo thì bạn Den đến đón.

Chúng tôi gặp nhau tại một quán nhậu bờ sông Mekong. Gia đình đoàn tụ ai nấy đều vui mừng hét toáng cả một khúc phố, bé Dudi xúc động quá còn khóc rống lên mấy bận, lúc ấy bạn Den lại phải an ủi bằng cách ấn ngay chai Beerlao vào miệng để bé tu ừng ực vài ngụm cho bớt căng thẳng!

Quán nhậu nằm sát bờ sông rất mát mẻ, khu vực này giống như bờ kè ở SG đông vui và nhộn nhịp. Hàng quán san sát bán rất nhiều món nhậu, đặc sắc là các món thịt và cá nướng và món gì như bán rán nhưng bẻ ra ăn lại giống như cơm rang mặn mặn ... Có điều lạ là các bạn Tây thì lúc nào cũng lịch sự khỏi bàn nhưng các bạn Lào ăn nhậu khá hiền hoà chỉ tíu tít trong bàn của mình chứ không dzô dzô ầm ĩ như ở VN. Cũng là một cảm nhận mới lạ giống như cả ngày hôm nay đi trên đường không hề nghe tiếng còi xe!

Sau khi giao ban tình hình đường xá sức khoẻ, chuyện tôi quay lại Bờ Y và hành trình nhắn tìm đồng đội của các bạn ... và cả chuyện bạn Khoa phải nộp 25.000 kip đầu tiên trên đất Lào do đỗ xe sai làn đường tại giao lộ chúng tôi bàn bạc tiếp về lộ trình ngày mai. Có 2 phương án được đưa ra, một là cả đoàn sẽ đi tiếp đến Savanakhet rồi sau đó 3 người là anh Tuấn, chị Hồng và Den sẽ quay về theo đường Lao Bảo, hai là ngày mai 3 người sẽ quay về VN theo đường cũ. Đang bóng bàn sôi nổi thì bạn Den lật ngang khò khò tại bàn thế là chúng tôi kéo quân về khách sạn ...

Tối hôm đó tôi với bé Dudi và bạn Khoa còn làm thêm một hiệp rượu Lào nữa rồi mới đi ngủ.

Pakse là thủ phủ của tỉnh Champasak, một tỉnh cực tây nam Lào. Champasak là một trong 3 vương quốc hậu Lan Xang (thế kỷ XVIII) còn trước đó là đất thuộc đế quốc Khmer mà di tích lớn nhất còn lại đến ngày nay là đền Wat Phu.

Nhìn trên bản đồ thấy khá rõ nếu như ở mạn trên dòng sông Me Kong là biên giới tự nhiên giữa Lào và Thái Lan thì ở địa phận Champasak qua sông đi hơn 30km nữa mới hết đất Lào, hẳn là cũng tốn nhiều xương máu cho cái phần đất lần qua sông này đây.

Chợ mới Pakse

Xe lôi và Toyota pickup là những phương tiện rất phổ biến ở Pakse. Các bạn Lào sử dụng đủ loại xe từ wave, Dream đến Suzuki và cả Yamaha sport rồi gắn thêm thùng vào làm xe lôi.

Trong lúc mọi người ăn sáng tôi tranh thủ đi thay dầu máy, bố con anh thợ loay hoay mãi không biết làm cách nào đổ dầu vào chiếc xe vespa vì lỗ quá nhỏ. May thay tôi đã dự liệu và chuẩn bị từ trước khi đi nên móc ngay ra 1 cái xi lanh 50cc làm 2 bố con khoái trí cười khanh khách.

Trong lúc ăn sáng mọi người tiếp tục bàn bạc về lộ trình tiếp theo. Phương án táo bạo nhất là đôi Tuấn - Hồng sẽ tiếp tục cuộc hành trình đến tận ngày cuối cùng thậm chí còn đòi đi Tam Giác Vàng nữa nếu tôi chịu dẫn đường ... Ấy là sau này nghe bé Dudi kể lại chứ phương án được chọn là bạn Den sẽ tháp tùng đôi bạn nhớn quay về Việt Nam theo đường cũ. Thảo nào khi quay lại quán phở bên hông chợ Pakse tôi thấy Den ngồi dựa cột mắt nhắm nghiền, môi trề ra khuôn mặt xệ xuống khéo phải dài đến 50cm ... cu cậu buồn muốn khóc vì không được tiếp tục hành trình đến Savanakhet như dự tính ...

Thế rồi sau khi anh Tuấn và chị Hồng vào chợ đổi tiền, mua bán một số vật dụng quay ra chúng tôi chia tay nhau tại chân tấm biển chỉ đường này. Đường về cũng không ngắn, hành trình phía trước thì còn quá dài và nhiều bất trắc. Den nghẹn ngào "anh đi cẩn thận có gì gọi điện về cho em". Anh Tuấn và chị Hồng cứ lưu luyến mãi, nhắn nhủ rồi dặn dò cậu quý tử được biệt phái đi "Phượt" chuyến đầu tiên. Bé Dudi động viên "ông bà cứ yên tâm nó đi với tôi coi như đi bộ đội, không ngại gì khó khăn gian khổ ngày về là sẽ trưởng thành và dày dạn hơn nhiều".
         Vâng bé Dudi nói quá đúng, có thể nói: "Bộ đội thế là thường mà dân thường thế là chết!"


Rời Pakse trong tiết trời mát mẻ nhưng nắng đã lên hứa hẹn một ngày đỏ lửa

Vừa qua cầu ghé vào đổ xăng thì phát hiện ra chúng tôi quên cầm theo đồ nghề vá xe nên phải gọi điện ngay cho Den và hẹn gặp nhau tại khách sạn. Trong lúc Khoa đi lấy đồ vá xe thì tôi và bé Dudi vào cái quán này để tìm nước sôi pha chè. Múa may quay cuồng mãi cô chủ quán cũng hiểu ra điều chúng tôi muốn nhưng khô nỗi tìm mãi không ra sợi dây để cắm điện đun nước. Cuối cùng vẫn không có nuuớc pha chè nhưng tôi đã kịp lẩm nhẩm "Nậm hon" là nước sôi, "Tum nậm hon" là đun nước sôi!

Một lúc sau Khoa quay lại, chúng tôi tiếp tục hành trình

Sân bay Pakse

Dựng nhà mới

Khoảng 10h chúng tôi dừng chân tại một cái quán càphê nhỏ ven đường dưới gốc cây trứng cá to, rợp bóng mát rượi. Cái bánh này giống như bánh khọt nóng chan nước mắm vào xì xụp rất ngon (4.000 kip/6 cái) còn nước sôi thì phải mua với giá 3.000 kip/phích thật là xót hết cả ruột!


Giờ ra chơi của các cháu tiểu học


Đôi bạn trẻ người Canada dành hẳn 1 tháng để đạp xe xuyên Lào, dự định từ Pakse đến Vientiane trong 5-6 ngày. Có một điều lạ là anh chàng cứ cắm cúi chạy trước bỏ lại cô bạn phì phò mãi sau một đoạn khá xa.

Đất Lào còn rất rộng

Theo cột mốc thì từ Pakse đến Savannakhet là 253km đường phẳng lì, mặt đường rộng và vắng xe, hai bên đường trống trải nên tầm nhìn không bị hạn chế, chúng tôi chạy rất thoải mái nên loáng một cái đã đến chỗ này.

Tại ngã 3 này gặp một đôi bạn người Mỹ từ Savan chạy ra bảo là từ đây vào trung tâm Savannakhet còn khoảng 26km nữa. Do cái bản đồ mang theo không chi tiết nên chúng tôi cứ nghĩ rằng vào Savannkhet rồi lại phải quay ra đường này mà không biết có 1 con đường khác để rẽ ra Quốc lộ 13 theo một hình tam giác. Thật ra tôi và bé Dudi bàn bạc và quyết định sẽ đi thẳng Thakhek mà không rẽ vào Savan nữa coi như dành một cử chỉ đẹp cho bạn Den đang xót xa vì phải quay về sớm...

Lại thêm một bữa trưa dưới bóng cây trứng cá mát rượi.
Quán nhỏ ven đường chỉ có phở và mì tôm hơi khó ăn nhưng bù lại dưới bóng cây có 1 cái phản gỗ to nên ăn xong 3 anh em kềnh cang được hẳn một giấc ngon lành.
Tuy bữa trưa không thật ngon nhưng được cái no và ăn xong được kềnh một giấc nên mọi người ai cũng thấy tỉnh táo hơn hẳn. Từ chổ ăn trưa (Seno) đến Thakhek chỉ còn hơn 100km nên chúng tôi đi khá ung dung vả trời nắng gắt nên cứ đi một lúc là lại dừng lại nghỉ.

Thẳng tắp

Vắng lặng

Nhưng tinh ý thì vẫn phát hiện ra ven đường có những bóng người vội vã thoát ra khỏi bụi cây như thế này

Dừng lại đổ xăng thì gặp 2 mẹ con cô hàng xăng rất niềm nở. Cụ bà cười rất tươi làm mẫu cho bé Dudi và tôi chụp ảnh. Cô con gái thì lột hẳn khăn trùm đầu kín mít ra để chụp ảnh kỷ niệm. Dù không hiểu nhau nhưng ánh mắt, thái độ và cửa chỉ toát lên vẻ đôn hậu, gần gũi lạ kỳ.

Phía sân sau là một mảnh vườn nhỏ có thả gà chạy tán loạn, ngước mắt lên thì nhìn thấy mấy cái cây này

Đi mãi cuối cùng cũng đến Thakhek 

Có vẻ như chuyện thường gặp nhất trong chuyến đi này là "lạc", từ lạc nhau cho đến lạc đường mất phương hướng ...

Trong lúc dừng lại cây xăng ngay ngã 3 to nhất vào Thakhek, trong lúc tôi đang loay hoay dò tìm trong LP những thông tin căn bản nhất về cái thị xã mà chúng tôi vừa đặt chân tới thì bé Dudi và Khoa liên tục thúc giục "đi thôi Mì ơi" bé Dudi còn bảo "ông xem và tin cái bọn sách vở ấy làm ..éo gì, đầy người Việt ở đây cứ thấy chỗ nào được thì xông bừa vào". vấn đề không phải là có nên tin vào LP hay không nhưng tôi thực sự muốn mình có một ít thông tin căn bản về địa danh, giá ăn nghỉ, một số địa chỉ đỏ ... vv để tiện cho việc hỏi thăm và la cà. Trong lúc tôi chúi mũi vào sách thì bé Dudi và bạn Khoa đã lên xe phóng vù đi mất... Chả biết làm sao tôi chạy một vòng ra bờ sông rồi quay lại chỗ cũ ngồi đợi.

Vừa lo lắng lại vừa ấm ức bởi cách mà bé Dudi và bạn Khoa bỏ đi như vậy. Dĩ nhiên là ai cũng có thể tự mình tìm được chỗ ăn nghỉ nhưng biết bao nhiêu chuyện không hay có thể xảy ra nên ở nơi đất khách quê người thì nên cùng nhau vẫn hay hơn!

Cũng may là lần này bé Dudi đã quyết định nhanh chóng mua ngay 1 cái sim điện thoại và liên lạc được với tôi. Chúng tôi nghỉ ở một nhà khách xây kiểu Pháp giá cũng chỉ 70.000 kip tuy nhiên phòng hơi nhỏ so với Pakse. Tắm rửa xong ai cũng đói meo nên nhanh chóng đi tìm quán ăn.

Có vài quán ăn Tàu trong phố gần nhà nghỉ nhưng chúng tôi vẫn thích ra "bờ kè" để tận hưởng không khí mát lạnh của gió sông và cảm nhận nhịp ăn nhậu của Thakhek

Như thường lệ là kính thưa các loại món nướng. Sau khi chia tay chị Hồng thì bạn Khoa thay mẹ được phân công làm thủ quỹ và nội trợ cho đoàn. Bữa tối hôm đấy thực đơn gồm có gà, thịt lợn nướng và mì xào.

Ngay dưới chỗ chúng tôi ngồi là một nhà hàng nổi lung linh

Đói quá cho nên bạn nào cũng ngấu nghiến, ăn hết món chính bạn Khoa còn được cử ra ngã ba gần đó mua thêm cá nướng ở mấy cái xe đẩy mang về oánh chén thêm ... cho đến khi nghĩ ra là phải chụp ảnh bữa tiệc bên sông Mekong thì chỉ còn mấy cãi đĩa trống này

Đêm phố cổ Thakhek

Tối hôm đấy bé Dudi mới mang hàng độc ra chiêu đãi chúng tôi đó là 1 chai rượu cao hổ cốt cất kỹ trong cốp xe dùng để "chốt hạ". Chả biết nó bổ ngang hay bổ ngửa nhưng uống rất ngon và nóng bừng bừng (tôi nhớ ngoài khẩu phần quy định mình còn xin thêm 1 chén)
 Thakhek là thị xã nằm bên bờ sông Mekong, thủ phủ của tỉnh Khammouan. Phía bên kia sông là tỉnh Nakhon Phanom của Thái Lan. Dạo qua một vòng thấy Thakhek có dáng vẻ giống như Bạc Liêu hay Tân Châu ở Việt Nam với nhiều nhà cổ kiểu Pháp, với dãy phố cổ đầy hàng "chạp phô" của người Hoa. Ở đây muốn sang Thái Lan phải đi qua phà nhưng nghe nói thủ tục cũng khá đơn giản và dễ dàng. Hiện ở Lào mới chỉ có ở Savannakhet và Vientiane là có cầu bắc qua sông Mekong để qua Thái Lan.

Chúng tôi dậy sớm dù bên ngoài trời khá lạnh. Dự định sẽ đảo qua một vòng thị xã nếu có hàng quán thì ăn sáng rồi đi còn nếu sớm quá thì lại ăn trên đường.

Khách sạn Riveria to tướng nằm sát bờ sông Mekong

Đối diện là một ngôi nhà kiểu Lào cũng không hề kém miếng

Và không thể thiếu chùa chiền
Căng mắt ra tìm cũng chửa thấy hàng quán nào mở cửa thế là đành chui vào quán "Phở bắc" này. Và chúng tôi có một bữa sáng thật đáng thất vọng từ khẩu vị cho đến giá cả cũng như thái độ phục vụ của nhà hàng, thật đáng buồn hơn khi biết bà chủ là Việt kiều gốc Quảng Trị sang đây đã rất lâu rồi!
Với điều kiện thời tiết và đường xá như mấy ngày vừa qua thì quãng đường 340km từ Thakhek đến Vientiane cũng không có gì là đáng kể. Với suy nghĩ rất hồn nhiên như thế chúng tôi rời Thakhek rất thong dong, lòng phơi phới và đang mơ đến cảnh tượng đêm nay sẽ tung hoành ở thành phố mặt trăng ...

Mãi mới biết đây là thùng rác kiểu Lào



Một nhà nghỉ rất xinh xắn ở Thakhek



Dây điện

Cũng có một vài đoạn đường đang vá, sửa bụi mịt mù nên chả nhìn thấy cột mốc đâu cả, thấy đường bụi nên chúng tôi cố chạy nhanh cho qua. Mọi việc đều rất ổn đến nỗi không cần nhìn bản đồ và hỏi đường vì thực tế cũng chỉ có một con đường duy nhất rời Thakhek cho đến khi ...



nhìn thấy cái bảng chỉ đường này...

Nhìn cái địa danh kia tôi bắt đầu có linh cảm rằng mình đã đi nhầm đường ... Bé Dudi vượt lên còn bảo "yên tâm đi tôi mới hỏi thằng công an đứng ở ngã 3 rồi đúng đường này đi Vientiane". Vang đúng là cũng sẽ đến Vientiane nhưng vấn đề là chúng tôi đã sai lộ trình, thay vì bám theo Quốc lộ 13 thì chúng tôi đã nhầm sang Quốc lộ 1E, đường rẽ theo bảng chỉ dẫn là Quốc lộ 12 chạy về cửa khẩu Chalo - Việt nam.

Đến một quán càphê ven đường tôi dừng xe để kiểm tra kỹ lại thì đúng như linh cảm chúng tôi đang đi về hướng Gnommalat và sẽ đến Nakay một địa danh gần như ở trung tâm nước Lào. Thế là đã rõ, nhầm thì đi lại thôi nhưng vấn đề là không biết đoạn đường trước mắt sẽ như thế nào? Đường nhựa? đường đất? hay là không có đường? Tôi còn nói đùa với bé Dudi "hình như em với bác có duyên đi đường xấu!"

1 nhận xét:

  1. mình đã may măn được trãi nghiệm 1 tua phượt của north vietnam motorbike tour Loop Bike Tours, thật sự rất tuyệt

    Trả lờiXóa