Gái, mà lại là gái đẹp, mà lại là đẹp không biên giới, không thích thì có mà … có vấn đề.
Thế nên, có dịp đi xem gái đẹp không biên giới, không đi lại càng có vấn đề nặng.
Các bác thông cảm cho cái tình hình là rất tình hình. Em vừa đến Nha Trang xong, cốt là để xem gái đẹp không biên giới. Tức là cái vụ thi Hoa hậu thế giới í, sẽ diễn ra tối mai tại đây.
Mấy khi, bao nhiêu gái đẹp tề tựu cho mà coi, đỡ công phải chạy đi tận đâu.
Vé đã cầm sẵn trong tay, hồi hộp chờ từ binh minh tới hoàng hôn. Ty nhiên, em ra sớm một ngày cho chắc, quét vôi bôi tương ớt đầy đủ để đi hội quần cho thêm phần long chọng.
Tối mai, chả biết có chen vai thích cánh cùng các đấng đàn ông và đàn bà để xí xọn bon chen được đến đâu, cơ mà cũng thấy khoái.
Chả là, em không đi một mình, mà cùng… 9 tiểu nữ và đại nữ của “Ban Điếu đóm”, trên một số xe hơi bon bon ra Nha Trang:
Chời, vụ coi gái đẹp này không mời cũng phải sấn xổ đi ạ, gọi là phượt mượt mà.
Và biển chiều nay vẫn vậy. Biển vẫn một bên các tiểu nữ nhu mì ở cả hai bên:
Có lọng che, dù cọ:
Có nhưng món miền biển cho thêm phần tươi sắc và cả kẽm:
Cánh đàn ông ở Mũi Né nay đang có trò chơi mới, phục vụ bà con cho thêm phần khởi sắc. Dù phướn bay đầy biển. Và họ lại như những con dã tràng, kéo bướm cho bà con hướng sướng.
Từ Mũi Né băng qua những cánh đồng trơ trọi như thế này để ra lại quốc lộ 1, thẳng tiến tới Nha Trang:
Nha Trang. Khách sạn 5 sao Melia Sunrise. Nghỉ ngơi sau một ngày đường
Suy tính công chuyện cho ngày mai với các người đẹp năm châu bốn biển:
Nét trầm tư pha lẫn dịu dàng. Và ánh mắt ánh cả gương mặt trẻ:
Kệ các bác. Thôi em đi ngủ. Mai có gì thì em báo cáo tiếp. P/S: Nếu mai chưa thấy thì coi như em còn…bận ạ. P/S: Các bác đừng bảo em thích các thứ nhé. Cái vụ thi hoa hậu này được coi là giới thiệu và tôn vinh hình ảnh quốc gia đới ạ. Em không dám lui qua bên trái thêm tý nào nữa bác ạ. Vì lui nữa là bị
Không thì chỉ còn lại lờ mờ thui:
Ơi Nha Trang, Nha Trang mùa… hè. Cảnh thì lúc nào cũng thế, Nha Trang vẫn là Nha Trang.Cái khác là, cứ nhìn những băng rôn trên đường phố thì biết: những ngày này có hai sự kiện diễn ra một lúc.
Một là thi hoa hậu Việt Nam (rồi tháng 7 thi hoa hậu hòan vũ):
Hai cái băng rôn tranh nhau làm tổ trưởng trên mỗi đọan đường. Chả biết có phải vì thế không mà tư duy tổ chức thi hoa hậu khá… nông dân.
Một bác tài địa phương chỉ những con đường còn ngổn ngang đất đá và bụi mù, bảo: Nha Trang nhờ có các cuộc thi hoa hậu này mà phát triển. Mọi thứ đang có vẻ hối hả. Chả biết thế nào, nhưng xem ra nếu có kịp hòan thành thì chắc cũng phải vào giờ chót, với chất lượng giờ chót. Đẹp nhất là đường ra sân bay, đường xong, cây cối mới lún phún.
…. thì bỗng một bác bảo vệ oai phong từ đâu chạy tới ngăn chặn và xua đuổi. Lý do: cấm chụp ảnh (!??????). Một thứ tư duy rất củ chuối đã trở thành thói quen của người có quyền mà không biết dung vào việc gì.
Hỏi: Thế bảng cấm chụp ảnh đâu thì bác í tịt. Cái công trình này có phải là bí mật quân sự hay bí mật quốc gia không, cũng tịt. Thế mai mốt thi hoa hậu, cả làng đến chụp thì sao, cũng tịt.
Câu giả nhời duy nhất là cấp trên bảo thế. Chả biết là cấp nào, chỉ biết là ở Nha Trang.
Lọai ý, cả cấp trên của bác nì, không thể hỏi hơn, vì chắc cũng tịt nếu hỏi làm thế nào quảng bá hình ảnh quốc gia, tỉnh nhà, hay chí ít sự kiện này.
Hành vi thô thiển ấy làm mất hứng của du khách, chán như con gián. Hứng về cuộc thi hoa hậu, chứ đến đại hoa hậu đi nữa, tan dần...
Cái nhà để thi hoa hậu hòan vũ đang trong giai đọan hòan thiện. Vừa định chụp cái ảnh này cho nó biết thế nào là cái nhà thi hoa hậu:
Tối đến, bỏ thêm 250 K để sang đảo Vinpearl bằng cáp treo, một trong hai phương tiện bắt buộc (cái kia là đi phà). Người ta kinh doanh theo cách vé trọn gói, sang đó chơi cũng vậy, không chơi gì, chỉ sang xem thi hoa hậu cũng vậy.
Cái hớn hở đi xem người đẹp nuột nà lại chìm thêm một chút khi xuống cáp thấy nhiều cảnh phục, nào rằn ri, nào công an, bộ đội, bảo vệ như công an… vẻ mặt căng thẳng.
Bảo vệ là tốt thôi, trừ hậu họa, đề phòng bác nào máu mê lên mà ẩu đả lọan xạ như coi bóng đá, nhưng cái gì quá cũng dễ tụt hứng. Các bác chịu khó xem cái ảnh xấu xí này, chỉ để kể rằng hai bên cổng sóat vé vào nơi mượt mà lại đầy người “sức mạnh” luôn trong tình trạng "sẵn sàng chiến đấu":
Bên trong, các lối đi luôn có bảo vệ canh gác. Các bác ấy không được xem, phải đứng quay mặt về khán giả, thức để canh cho khán giả… ngủ. Nhà báo, nhà đài đông như quân Nguyên, tung tăng tác nghiệp bất chấp người xem đau xót phải bỏ tiền ra để xem mà cứ bị quấy rối.
Cái cần cẩu của nhà đài cứ che hết sân khấu, quẹt đầu quẹt đuôi vào người ngồi trong tầm phủ cẩu. Em thấy tội nghiệp cho đôi (tình nhân) ngồi ngay cạnh cái anh quay cần cẩu, cứ bị cọ quẹt hòai. Mỗi khi cần xem cảnh gì lại nhấp nhổm như bị lòi dom nặng.
Ngồi chính giữa lại còn bị cái máy quay gí vào mặt, che hết cả các thứ. Đi xem người đẹp, cứ như đi xem triển lãm máy quay. Bực:
Em thề sẽ chả đi xem cái gì có truyền hình trực tiếp nữa cả. Cứ như là buổi tập sự của các nhà báo nhà đài mới vào nghề mà lại phải trả tiền đắt.
Ánh sáng kém và rất nhà quê. tỏa nhàn nhạt. Nhạc còn quê nữa, choang choang đấm vào lỗ nhĩ, chả thấy nghệ thuật, chả kết hợp với nhau được cái gì. Âm thanh, ánh sáng cứ như mạnh ai nấy khoe, tranh nhau gào thét và nổ cho chóe mắt.
Ông đạo riễn có nghệ danh nghệ sách gì ấy, hô hào bà con hãy vì buổi truyền trực tiếp mà ra sức vỗ tay. Ông ấy đứng lên tập cho bà con vỗ tay, hô hào vỗ to, vỗ dài đến vỡ mặt.
Ông này, tay đeo găng tay trắng ngồi trước màn hình chỉ huy, mỏi tay ra hiệu cho các em đi đứng trên sân khấu mà vẫn trật lắc. Có em mải nhìn tay đạo riễn, lúc bước xuống thềm, bèn ngã sấp mặt, lăn quay ra sàn.
Các người đẹp, giống như mọi cuộc, đi đi lại lại, uốn éo. Em là người trần mắt thịt, chả nhận ra có cái gì khác lạ hơn trong các “ngôn ngữ cơ thể” này.Lúc đầu bà con còn chịu khó chụp chẹp:
Mấy bà "tám", bảo cô này diễn được nhất:
Còn cô này thì có cái gì ấy được nhất:
Riêng em thì chả thấy gì nhất cả. Nhưng em thấy ánh mắt người xem cũng không mấy hồ hởi.
Sau rồi vứt máy làm việc riêng như trong buổi họp cơ quan (Hehe, xem lại hình ảnh của mình chụp lúc sáng còn (tự) sướng hơn xem người đẹp bằng xương bằng thịt đang uốn éo ngay trước mặt):
Chậc, bó tay chấm cơm:
Nửa chừng, không ít người lục tục ra về. Đòan em còn cắn răng chịu khó ngồi đến đọan thi ứng xử.
Đến đây thì chịu hết nổi. Thà rằng cứ uốn éo, đừng cất lời lá ngọc cành vàng. Phần lớn (không phải tất cả) người đẹp đều theo cái quy luật nghiệt ngã là đầu óc "vui tươi" tứ chi phát triển.
Cho đến bi giờ, em cũng chả biết ai đã trúng hoa hậu, và cũng chả quan tâm nữa. Ừa thì thấy vẻ ngòai đèm đẹp, cơ mà…thế thôi. Gần mực thì bia, gần người đẹp thì xéo.
Hôm sau, tình cờ gặp một “Sóai” vừa ở Nga La Tư về coi hoa hậu, hỏi chuyện mới biết ông ấy còn bỏ về trước mình, và cũng chả buồn bàn tán thêm.
Bà bán bánh cuốn ăn sáng trên đường chỉ cười ý nhị, chả buồn giả nhời, cứ như chả có cái cuộc thi hoa hậu trên quê hương của bà.
Một chị bạn ở Nha Trang không buồn đi xem. Hỏi tại sao, chị ấy bảo lần trước xem khổ quá. Lúc về phải chờ xếp hàng đi cáp treo, đến 2h sáng mới qua được, mệt rũ mà nào có hay ho gì…
Thảo nào, người ngồi trong khán phòng đã lỗ chỗ như đỗ với xôi, nhiều người bỏ về sớm. Sao không ở lại coi kết quả, cái chờ đợi nhất? Ùi xào, về nghe đài hay xem báo được rùi. Ai đó nói với nhau như thế ở cái thang cuốn đầy người bỏ về sớm.
Thi hoa hậu, hóa ra như cái lồng. Cá lờ đờ ở ngòai thì thích vào, cá ở trong lại muốn nhao ra. Nhớ lại lúc chưa xem, cũng háo hức. Em gọi điện cho một ông bạn làm cái chân to ở Vinpearl. Bạn bè, lúc thường thì nói choanh chóach, lúc này lại ừ hữ, rồi nói dối đang ở Hà Nội.
Nào ai đã nhờ vả gì, khiếp. Lúc mở màn, ông bạn này được chân chọng kính mời lên sân khấu thay mặt… tặng hoa rồi đứng cạnh người đẹp vỗ tay.
Bi giờ thì em mới hiểu: Ông ấy có thể là đại diện cho phía thi hoa hậu kiêm đại hội nông dân.
Hoặc là, một lọai lìền ông cứ thấy gái đẹp đã hoắng, nâng tầm nghiêm trọng tới mức hoang tưởng, cứ như đã nhất quả đất.
Hơ hơ, cán bộ nói đúng cái bụng của minh quá. Minh ưng cái bụng của cán bộ quá!
Thế nên,
Em dzìa em tắm ao nhà
Dù trong dù đục, nhà cà vưỡn khoai (khoái)
Không phân biệt biên giới mờ !
Ao nhà, nên cứ tắm thoai (thoải)
Mái roài lại ngó ao ngoài tơ hơ...
hay qua, khong ngo cac anh lại có chuong trình hay nhu vậy, quá bổ và quá ích;
Trả lờiXóaChợt nhận ra có cái bản mặt nhà anh Truong Văn Khôi là bạn tôi, thật quá thú vị
Mong các anh chi sinh hoạt đều đều có nhiều chương trình bổ và ích
hoa hậu hoàn vũ đẹp như những cung đường mà vietnam motorcycle tour Loop Bike Tours sẽ mang đến cho bạn
Trả lờiXóa