Trang

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Lạc nhau khi xuyên Lào



Hẹ hẹ, bi gờ em mới về đến nhà, ngủ một trận nên thân sau 25 ngày không ngủ !

Kể vài chiện, gọi là múa phụ hoạ, để tạ ơn, xin lỗi bác Mỳ vì những phiền toái trên đường sẽ kể sau đây, cũng là chia sẻ với bà con chút ít, để nếu ai đi thì chẩn bị.


Bác Mỳ đang kể hay ho, nhưng em cũng cứ chen ngang hòn than, vì phong cách văn chương mới bi gờ là thế, quá khứ tương lai, chuyện ngang chuyện ngửa lộn xà bần, vui đâu chầu đấy.

Chả bít bác có khoái cái kiểu chủ nghĩa bựa này hay không, nhưng em xin tập chung cái chiên môn vào cái chủ đề: Xiên Lào, tìm đồng đội.

Vì có đến 5 lần lạc nhau trong 10 ngày. Về nghe bà lão nhà em kể lại: vừa nghe điện thoại báo câu trước cao giọng “tìm được rồi” chưa kịp hớn hở lại nghe chùng chùng: lại lạc nữa zồi…

Chuyện lạc thứ nhất, ngẫm lại, có nguyên nhân bắt đầu từ đêm đầu tiên, mồng 2 Tết, sau lúc nhậu vỉa hè này:


Đêm Plei Ku, chả thấy em má đỏ môi hồng nào, cả đám lố nhố nhậu bụi đời. Đám trẻ con già xa nhà trong đêm đông giá rét chống chọi với cái run bần bật bằng mấy chai rượu.

Khật khừ rồi lên chuồng. Trước khi đi đã phân công rất kỹ, ai đi đầu, đi cuối, tối đến ai ngủ với ai… thế mà lại trật.



Bác Dũng Dang Dở nổi cơn lên cứ đòi ngủ với bác Mỳ để … tâm sự để sáng hôm sau đào ngũ sớm.
5h sáng, bác Mỳ dậy tập thể dục huỳnh huỵch và tiễn khách
.
Cả hai khai chỉ có thế thôi, nhưng sáng ra, em nhìn thấy vết tích đầu tiên:

Vài giờ sau, bác Mỳ chạy cà xực cà xực, đang từ đi đầu tụt xuống rồi biến mất.

Chờ, đi một đoạn nữa lại chờ. Rồi đến ngã tư Plei Kần cả đoàn chờ phải đến tiếng đồng hồ chứ chả chơi, dưới cái nắng thiêu đốt, người ngợm ướt chẹp nhẹp.

Định đi tiếp thì bác Mỳ hớt hải chạy tới, tay cầm một bao trăng trắng, ở trong có cái gì nhầy nhày, trắng đục lai pha hồng hồng như máu tươi.

Thoạt thấy, em quên cả mệt nhọc, mừng cho ông bạn nhanh nhạy tạt ngang tạt ngửa làm được một tý lại còn cầm cả tang chứng vật chứng cho đồng bọn thèm.

Cái bao ý, ở miền Nam gọi là bao mủ, còn miền Bắc gọi là cao-su. Bác Mỳ giơ lên, gọi bác Den lại giúp gì đó, nhưng bác Den lại đi mua nước vắng, em ở cạnh đấy, đành chạy ra. Chỉ tính ra xem sao, sao lại chạy chậm thế, nhưng bác Mỳ cứ gí cho cái bao ấy.

Quả là ngại, thấy nó lòng thòng, lều nhều, lại chảy nước. Thấy em nhợn, bác Mỳ bèn chống xe lên, xắn tay… bóp.

Bóp lên bóp xuống, phòi nước lung tung, phọt hết rồi nhểu. Bác ý vưỡn nghiến răng bóp.

- Chạy chậm, lạc, là tại phải đi kiếm cái này – bác Mỳ nói, chìa cái bao cho mà xem kỹ.

Cái chất trắng lầy nhầy ấy, là vôi. Còn cái dòng đo đỏ ấy bác ý bảo là gì, em quên mất rồi. chỉ biết là phải bóp cho nó nhuyễn, trộn lên, trắng với đỏ cho nó thành hồng hồng tuyết tuyết!

Rồi bôi lên chung quanh mắt:

Tài thật, đúng là người của đường sá, lại là người của thuốc. Bác Mỳ bảo bị ong đốt. Phải vào chợ gặp mấy bà ăn trầu cau để mua vôi bôi lên, mà lại phải chừa cái lỗ ông châm.

Chả biết bác ý trên hoa ghẹo bướm thía nào, tẩn cái gì, mà bị ong đốt. Trộm vía, đầu thì trọc, lại phải bôi vôi, cứ như phải cái tội gì nặng nề lém, nên phải bôi vôi cạo đầu.

Chỉ có hai chục cây từ Pkei Kần đi Bờ Y cũng phải đợi bác Mỳ mấy chặng. Khổ, mắt mũi sưng húp, con đậu con bay, nên không đi nhanh được, chưa kể nắng nôi mồ hôi nhểu nhảo.

Cả đoàn đến Bờ Y uống hết chai nước, hút hết điếu thuốc lại thải ra nửa chai nước rồi vẫn chưa thấy bác Mỳ đâu. Cứ thấy bóng xe, tiếng máy lại nghển lên ngóng, vẫn chưa thấy. Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, không qua biên giới là phải chờ đến đầu giờ chiều.

Đang chuẩn bị làm thủ tục thì bác Mỳ mới lại lạch phạch đạp vịt tới, chỉ kịp chìa giấy tờ là đóng dấu cái bụp.
Qua cái barie bằng tre này, mới thở phào, làm một quả đầu tiên trên đất Ai Lao:


Quả lạc thứ hai của bác Mỳ, cũng thuộc vào hạng Bi Văn Tráng. Cho đến giờ, quả thực em vưỡn chưa thủng tại sao lại lạc được.

Nhưng có lẽ nó bắt nguồn từ khúc quanh này:


Nơi có những ngọn lau trắng trong nắng ngược, khi mới tiến vào đất Lào chừng 60 km.
Có bóng mát, nghỉ một tý, theo đủ kiểu. Lăn ra đường:

Hay kê balô:


Đang mơ màng, một chiếc xe vút đến. Một người quen bên Oto Fun đưa gia đình đi Pakse rồi sang Thái Lan chơi. Trò chuyện rôm và lâu đến mức mấy đứa con anh ta trên xe phải gào lên mới chia tay.

Thông tin mà anh bạn này cho biết: đường tốt, vèo một phát là đến Pakse. Thế là cả đoàn hứng khởi mơ màng rút ngắn thời gian, tiến thẳng đến Pakse mà quên rằng xe máy không phải là ô tô.

Đến Attapu mới 3h chiều. Ở lại thì sớm và phí, đi thì hơi xa, còn 160 km nữa.

Đang dùng dằng thì nghe còi hụ. Xuất hiện một đoàn xe VIP, có cảnh sát hộ tống:


Các xe khác nép vào, ùn tắc chút xíu, đủ để làm giãn đội hình. Xe cảnh sát dẫn đường đi thẳng, nhưng đoàn xe VIP lại quẹo trái, chặn ngang hướng đi. Lại còn đang khoái ngắm sân bay dã chiến với chiếc trực thăng cổ lỗ kiểu Liên Xô:


Thế là lạc. Đó là lần chót nhìn thấy bác Mỳ vượt lên.

Nhưng bác Mỳ đi đâu không ai nhìn thấy nữa. Đi chậm một đoạn dài để chờ vẫn không thấy, bác Den, Phó đoàn căng thẳng ra mặt, phóng vù vù lên trước, hy vọng đuổi theo bác Mỳ, trong khi các xe còn lại đi rất chậm để chờ nếu bác Mỳ còn ở phía sau.

Cái khó là không biết bác Mỳ ở trước hay ở sau để đuổi hoặc chờ. Cứ dùng dằng như thế cho đến khi hết xăng.

Đổ xăng và ngóng chờ:

Đó là cái làng nhỏ ven đường, cách Attapu 48 km:


Hoàng hôn xuống. Đó là lúc kết luận chính thức được thừa nhận: Bác Mỳ đã bị lạc.

Dù vẫn không chắc bác ý đang ở phía trước hay phía sau, nhưng mọi người tin bác Mỳ đã chạy trước, do nhìn thấy bác ý vượt lên ở đoạn máy bay trực thăng. Và đó là căn cứ để quyết định đi tiếp, đuổi theo, với hy vọng bắt kịp bác ý.

Trời sập tối, muỗi bay tạt mặt, đâm sầm vào mắt vốn đã kèm nhèm…làm tốc độ chậm lại. Không thể đến được Pakse, cả đoàn tạt đại vào một quán phở kiểu Lào, ăn rồi kiếm nhà nghỉ gần đó chui đại vào.

Đó là cái đêm trằn trọc nhất chuyến đi, và nó là cái đêm đầu tiên trên đất Lào. Không có tâm trạng nào để chụp ảnh. Nuốt không vào, nhậu không trôi, dù người nọ cứ làm ra vẻ bình thản với người kia.

Cả đêm ấy em nghĩ rất nhiều chuyện, trong đó có việc sáng ra tiếp tục đi hay quay lại tìm bác Mỳ và tại sao? Cái chữ tại sao này mới khó. Không lý giải được nó thì không nên làm.

+ Phương án đi tiếp: Chuyến đi được chuẩn bị trong những ngày sát Tết, không off buổi nào, thậm chí một số thành viên còn chưa biết mặt nhau. Mọi sự phân công đều qua mail, trong đó giữa đường sẽ tách đôi, một nửa về vì phải đi làm. Bác Mỳ và em là hai người quyết sẽ đi hết hành trình theo kế hoạch.

Sát ngày lên đường, một bác rút lui. Đến Gia Lai, một bác khác đào ngũ. Nay, lại lạc nốt bác Mỳ.

Quyết định đi tiếp chủ yếu vì hai lý do: Một, bác Mỳ là người can trường và kinh nghiệm, thừa khả năng vượt mọi thách thức. Hai, như một đoàn quân, người trước ngã, người sau phải tiến lên, cắm ngọn cờ phượt tới đích cuối cùng. Em nói với mọi người rằng sẽ một mình đi tiếp, nếu không tìm được bác Mỳ và tin chắc bác ý cũng làm như vậy.

+ Phương án quay lại: Tại sao lại phải cố đi, lấy cái hư ảo, trong khi một người bạn bằng xương thịt bao phen lặn lội có nhau, có thể đang gặp khó khăn tại đất khách quê người. Nếu không tìm được bác Mỳ, sẽ mang tiếng xấu muôn thuở.

Thề là sáng hôm sau, tóc phải bạc thêm mấy phần. Cái đêm hôm ấy đêm gì, mông lung đến sáng.

Cả đêm ấy, mọi người cố đoán, thậm chí cá độ với nhau xem bác Mỳ sẽ hành động như thế nào. Đó là cách để đọc ý nghĩ của nhau để “lùa” nhau đến một điểm chung. Em thì đoán rằng, nếu bác ấy ở sau, sẽ đuổi theo. Nếu bác ý đến trước, sẽ đợi ở Pakse. Nếu lạc, sẽ lên intêrnet chở YM liên lạc…

Sáng hôm sau, em quyết định đi tiếp. Nhưng sẽ chỉ đi đến Pakse, chia nhau thành ba ngả, quét hết mọi ngõ ngách, thậm chí còn nghĩ đến việc tấp vào đâu, lấy cạc đi phân phát, nhờ người quen, vào lãnh sự quán…

Nhưng em gạt phắt phương án bác Den đưa ra là gọi điện về nhà bác Mỳ ở VN và để lại số DTDD mới mua. Lý do là có thể gây hoang mang và trở thành vết dầu loang khó kiểm soát.

Lên phượt.com để thông báo cũng không ổn, cho dù đã nghĩ cách thể hiện như một trò đùa, rồi đưa số ĐT. Vì cách ấy cũng có thể gây hoang mang và chưa chắc bác Mỳ kiếm được chỗ có internet và thời gian để đọc được. Nếu tìm được chỗ có internet thì sẽ nhắn YM hoặc mail.

Bác Den, theo phân công từ ở nhà, đang từ phó đoàn, bỗng phải chuyển sang làm trưởng đoàn, gánh áp lực đỏ cả mặt, căng cả da. Em chỉ làm chính ủy thôi, đã thấy ngộp, nhiều lúc còn cậy thế lấn lướt cả bác Den.

Nhưng bác Den, quả không ngoa, là người của hành động. Bác ý bí mật gọi điện cho một người bạn ở SG, nhờ người này tìm cách “thông báo khéo” với gia đình bác Mỳ, và quan trọng nhất, để lại số Đt mới mua của đoàn. Làm xong việc này, bác Den mới thông báo cho em biết.

Cả buổi sáng ấy, vừa chạy xe, vừa ôm nhìn điện thoại, mong nó reo chuông như mong cái gì khủng khiếp lắm.

Chạy chừng năm chục cây số, sương còn chưa tan, mới dừng lại cái quán này ăn sáng:


Chọn cái quán này, vì nó nằm ở ngã ba, phải giảm tốc độ, quẹo phải nhìn, và trước đó có một biển báo địa danh. Phở và café kiểu Lào. Ăn thì ăn, nhưng đầu vẫn quay cuồng.

Gọi món xong, bác Den rút cái khăn tắm thủ sẵn từ nhà nghỉ, cắt ra làm 4. Mua cái bút lông viết chữ to đoành đầy cả mặt khăn:

A.Mỳ
ĐT số: …….. (Den)

Em chạy ra định lăng xăng “chỉ đạo”, nhưng bác Den đã viết rồi, theo ý của bác ấy và không chữa lại nữa.


Ý em chỉ muốn viết thông tin cho gọn, đập vào mắt ngay, nhất là đang chạy xe tốc độ cao. Chả hạn, chỉ cần ghi: Mỳ thật to và dưới để luôn các con số của sim Đt.

Làm 4 cái khăn như thế. Rồi lấy dây nilon buộc lòng thòng 4 góc.




Đem ra cái bảng chỉ địa danh buộc ngay phía dưới. Nếu bác Mỳ chạy qua đây, sẽ phải nhìn bảng địa danh và sẽ thấy cái khăn piêu này để có số ĐT.


Cái bảng đầu tiên này được treo ở ngã ba, cách Pakse 52 km. Vừa treo xong, một nhóm dân quân từ chòi gác bên đường chạy sang xem. Có thể họ sợ treo khẩu hiệu phản động.

Từ quán café, cả đoàn vẫn theo dõi để chắc chắn cái khăn không bị gỡ. 3 cái còn lại mang theo để treo tiếp trên đường đi:


Cái khăn thứ hai được chọn treo ở chỗ bảng chỉ đường giữa đồng. Nếu đi qua, bác Mỳ sẽ không có cái gì khác để nhìn ngắm, mà phải nhìn thấy cái này:


Cái bảng này được chọn còn vì một lý do nữa: cái chữ Lào ở trên thì không biết, nhưng cái chữ tiếng Anh ở dưới nó ghi: B.Lak 42.

Em quyết định chọn treo ở cái bảng này vì cho rằng bác Mỳ sẽ đọc và nghĩ đến đồng nghiệp Black, người cũng là S.mod như bác ý trên phượt này. Một sự gợi nhớ bâng quơ

P/S: Ở Lào, rất nhiều người biết tiếng Việt. Và họ tưởng cái khăn này là quảng cáo: Ăn Mỳ? Gọi số: xxxxx
Nếu bác Mỳ đi qua mà không đọc được mấy cái khăn kia, chắc chắn phải thấy cái khăn này:


Chỗ này được chọn để treo khăn piêu vì nó là tấm biển đầu tiên khi vào đến đầu thành phố, có chữ: Welcome to Pakse

Ngần ấy thứ, chả nhẽ bác Mỳ lại không thấy gì, cho dù mắt có cận.

Thế mà cuối cùng bác ý chả đọc được cái khăn nào cả, huhu.

Bao nhiều công vắt óc suy nghĩ, sáng tạo và lao động của anh em trong đoàn với tình thương mến thương đầy lo lăng, hóa thành công cốc, hị hị.

Và khăn khố, rõ không phải là một kênh thông tin hữu hiệu. Lại phải chở một kênh khác!
----
Bữa nay mới thấy blog của nhà Mỳ mô tả kỹ chuyến đi này, bèn chôm ít hình:

 
Sáng mồng 2 Tết, như mọi năm, lên đường. Nghỉ giữa đường, đâu đó trên Tây Nguyên. Đến Pleiku, ra chợ ăn tối, rồi khua về làm tý mồi, ngả chai rượu tây,  ăn Tết bụi bên vỉa hè, trước cửa khách sạn, trong ánh sáng vàng nhoè của đèn đường:

 Qua biên giới Lào vài trăm mét, có quán lá chênh vênh, với mấy em gái Lào vui tươi tíu tít. Mấy tay mò cả vào bếp, bi bô tả, nhoay nhoáy tự làm đồ ăn cho nhanh.

Lần đầu nếm bia Lào, thơm ngon cực, sau mới thấy khắp nước có cùng một thứ bia lon này.

Lại có cả rượu Lào, trắng, đóng chai nho như chai bia, có nút nhôm, hình xanh bắt mắt, trông có vẻ xịn. Gọi lơ lớ là Lào Láo. Ừ, Lào Láo ngon như quốc lủi nếp:

 Sau cái v lạc nhau ở trên, gặp lại được bác Mỳ ở Pakse. Một tối nhậu cá nướng ở bờ sông Mekong thơ mộng. Mừng mừng tủi tủi.

Một tối ở khách sạn Champa gì đó, ngay trục đường chính ở Pakse, rối sáng sau lại chia tay. Đi tiếp chỉ còn ba người: Mỳ, Dudi, Khoa.

Ra đến quốc lộ 13, một đoàn về lại, ba người lên phía bắc, nhằm hướng Vientiane.


Qua Savanakhet, Thakhet... thế nào lạc cụ nó vào rừng Lak Sao. Rừng mênh mông, đất đỏ tơi vụn, bụi mù.
Sau mới thấy, loanh quanh thế nào, lạc ở trỏng 150 km và mới biết nơi ấy từng là căn cứ địa của... Vàng Pao.

Thẻo nào, lâu lâu có vài căn chòi, con đường đất xe chạy, dấu tích căn cứ.

Gặp bộ đội Lào. Còn bao nhiêu bánh chưng, rượu mang theo, lôi ra mời ăn Tết, một Tết rừng tưng tưng, đoàn kết Sa-ma-khi.

Họ đang nướng cá tươi mới bắt, tưởng được phen ăn Tết tươi, hoá ra họ đang đón khách. Lát sau, quân phục, sao mũ, quân hàm chỉnh tề, đón cấp trên tới thăm.

Cấp trên là một bác trẻ vui vẻ, từng học ở nước ngoài, nói tiếng Anh thạo, là quan chức lo về môi trường, phát triển rừng...Vui như Tết, bi bô như khiếu, chia tay vui vẻ và bịn rịn, lại còn không quên nhắc bảo vệ rừng và ... đông vật.

 Ra khỏi rừng, bám quốc lộ 13 nam nhắm Vientiane. Đến Vientiane, đang đi đại lộ, qua khỏi Patuxay, quẹo đại vào con đường trông có vẻ khu phố.

Đang ngơ ngáo, nghe gọi tiếngViệt, hoá ra ông chủ khách sạn mời gọi.

Tú, tên ông chủ trẻ, gọi vì thấy Vespa biển số Việt. Người gốc Việt, chơi vespa. Nhà truyền thống xe cộ, ông già xưa từng chơi xe, giang hồ đi lại giữa Vientiane- Sài Gòn. 


Vientian, gặp đội cào cào


Hội Vespa ở Vientiane
Được dịp nói tiếng Việt, thích. Lại gặp ngay đám có máu ngao du xe cộ, khoái, ông Tú chu đáo, nhiệt tình.

Trên đường phố, trong quán xá, dân hiền lành. Thi thoảng lại vài chiếc xe khủng, choáng lộn, trên xe có các cô gái đẹp ngả nghiêng, tóc bay trong gió, gười đùa nghiêng ngả.

Nhưng các cô gái Lào không chảnh, vui tươi thế, nhưng chân chất thật thà.


Tối, nhân có đám nhậu, ông Tú rủ đi cùng,  ra bờ sông Mekong, chơi vơi bên quán Trăng, uống bia tươi, loãng moạng cực. Nhìn sang bên kia sông là Thái, mờ tỏ ánh đèn.

Tối, ông Tú lại dẫn đi coi ca nhạc. Ông Mỳ cứ rít lên vì sướng, gặp ngay ban nhạc rốc bốc khói, lại chơi bản ruột Always Some Where gì đó, sướng tửng từng tưng như chưa từng được sướng...

Quả là Vientiane ấn tượng mạnh mẽ, xoá hết cái gì gọi là nghèo nàn lạc hậu...

Chia tay Vientiane, nhắm hướng Luang Phrabang
Hưởng sướng trên đỉnh đèo
Sáng hôm sau, ăn sáng kề cà xong, ông Tú lại còn dẫn ra khỏi thành phố, đến khúc rẽ mới chia tay. Từ đây cứ việc trực chỉ đồi núi qua Vang Vien, leo đèo tới Luang Phrabang...

Vừa xơi cơm dĩa, vừa xơi ảnh đèo
Đêm ở Luang Phrabang
Tối, đến Luang, gặp đội xe Minsk gồm các hảo thủ cũng vừa sang từ Hà Nội.

Đoàn ý lại có cả mấy chú khoai tây Đức khoái phi Minsk rong ruổi Đông Dương. Oách xà lách!

 Các chú khoai tây này rất kỷ luật lại rất chân tình, xuề xoà. Ăn ngủ lăn như cóc, vui vẻ dễ tính như cave :) . Sáng sau, ngược xuống Xieng Khoang. Giữa đường tấp vào lề, kiếm củi, đốt lửa nướng gà, cá, ngả xôi ra xơi, bụi như bụi.

Dọn dẹp xong xuôi, lại còn chắc ăn xếp hàng tè vào đóng lửa cho chắc. Thiệt là đáng nể về tinh thần bảo vệ môi trường, cảnh giác chống cháy rừng cao vòi vọi.

Xơi xong, chùi mép lên xe, quẹo Phonsavan, ra Cánh đồng Chum.
Nấu nướng bên lề đường

Đó là nơi say bí tỷ, nhậu máy răng, cả đêm đến sáng, gọi là chơi Xuân và chơi Tết.

Sáng hôm sau chia tay bịn rịn. Đoàn Minsk đi tiếp về phía nam và ba người tìm đường về Việt Nam. Loay hoay chọn đường về Na Mèo hay Loong Sập, cả 2 đường đều chưa đi chưa biết.

Rốt cuộc, về Sàm Nưa, nghỉ một đêm rồi về Loong Sập. Đường dốc cao, vòng vo, đá, hố lổn nhổn, sang đất Việt mới láng o...

3 nhận xét:

  1. Ôi anh ơi đi phượt sướng thế! Đời em khi nào????

    Trả lờiXóa
  2. ở việt nam thì du lịch lào và campuchia có vẻ dễ nhỉ
    vietnam motorcycle tour Loop Bike Tours

    Trả lờiXóa