Không còn cảnh bùn lầy ngập hết bánh xe nhưng những đoạn đường thế này cũng là thách thức khá thú vị cho các tay lái lụa nhà phượt.
Khó khăn nhất đối với chặng đường này đó là mặt đường trơn trượt. Không còn bùn lầy như đoạn đường Suối Vàng – Lán Tranh, đường mòn chạy xuyên rừng này cực kỳ trơn. Hôm chúng tôi đi qua trời nắng to mặt đường nhìn khô ráo nhưng chỉ cần chệch tay lái một tí là trượt ngay.
Tạm biệt K’Nớ với ngôi nhà nhỏ trên sườn đồi cuối thôn chúng tôi lại hăm hở tiến lên đúng với slogan của bé Dudi “đi đâu không biết hàng đầu cứ đi”. Trời nắng gay gắt khá khó chịu nhưng sau này khi đã về đến nhà chúng tôi nghĩ lại mới thấy mình gặp may, hôm đấy mà trời mưa chưa chắc đa ra khỏi rừng trước khi trời tối.
Đoạn đường này tuy hơi lởm khởm nhưng vẫn còn dáng vẻ một tỉnh lộ
Nhưng càng đi đường càng tóp lại làm tôi cũng hơi lo lo. Có đoạn phải băng qua một hẻm núi nứt toác ra.
Rồi lại cây chắn ngang đường
Quan sát kỹ mặt đường thì thấy có vết xe máy như vậy là chắc chắn con đường này phải dẫn chúng tôi đến một nơi nào đó, kể cả không phải là đích đến Đạ Long như chúng tôi dự kiến. Tôi thấy yên tâm hơn nữa khi nhìn thấy đường dây diện chạy dọc theo đường đi. Cu Den thì nói nhỏ với tôi “Em không nghĩ là mình đang đi đúng đường” rồi cười tủm tỉm “hay rồi, hay rồi!”. Bé Duidi có vẻ hơi lo lắng liên tục đuổi theo hỏi tôi “Có chắc là đi đúng đường không Mì ơi?”. “Chắc chắn mà, có mỗi một đường thôi ta cứ đi ắt sẽ đến!” tôi mạnh mồm động viên tinh thần bé rồi kéo ga chạy vút đi thoăn thoắt giữa những bụi tre …
Cách K’Nớ dăm cây số thôi bên tay trái có một con suối (không biết thác nằm ở đâu, cảnh quan như nào chỉ nghe tiếng nước đổ ầm ầm …)
Qua cầu ghép bằng thân cây
Sơ ý sa vào hố là bánh xe quay tít khói mịt mù ngay. Bé Dudi hét toáng lên "Các ông đi trước đi xe tôi khói mù đi sau có mà chết à!". Cơ mà khổ đoạn đường này đi nhanh cũng dễ trượt đi chậm thì chao đảo bánh trước một đường bánh sau cứ sàng sàng sẵn sàng quay ngang xe bất kỳ lúc nào.
Ông Minsk này thì hơi nặng mông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét