Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

Số là bé Dudi cứ băn khoăn mãi cái khoản chọn chồng, bắt chồng đến nỗi mất ngủ cả đêm, bé đổ tại vì hút thuốc lào nhưng tôi chả tin vì sau khi tôi lên phản duỗi chân khò khò thì bé và cu Den còn rủ nhau ra ngoài cố lượn lờ tạo bọt dưới ánh đèn vàng vọt hy vọng sẽ có một cô nào đến bắt ...

Bé Dudi chắc vẫn còn đang rất hứng khởi nên cứ tuôn trào, tôi cùng đi với bé nhưng nghe bé kể chuyện thấy còn hay hơn cả những điều mình đã tận mắt chứng kiến...

Thật lòng là tôi cứ nhùng nhằng mãi chả muốn rời khỏi cái thôn Lán Tranh ấy! Nhưng dường như là định mệnh của những kẻ mê lượt phượt, cứ dừng lại ở đâu lâu lâu bắt đầu ấm chỗ, quen hơi thì lại bồn chồn muốn dứt áo ra đi … cơ mà đấy là chuyện buổi sáng hôm sau, còn bây giờ là bữa cơm thân mật với gia đình anh Bảy.

Trong lúc 2 thằng cháu dọn cơm thì anh Bảy hí hoáy thái cục cao trăn (bác Dudi đã minh họa rồi) để pha rượu tất tật đều là nhà trồng được nên rất yên tâm về vệ sinh an toàn thực phẩm.

Cái phản bé không đủ chỗ ngồi nên phải dọn thành 2 mâm, chúng tôi với anh Bảy, anh Giang và anh Khanh được ngồi mâm trên còn chị Hà, bác Ba và các cháu ngồi mâm dưới ghế salon. Mâm cơm đơn sơ chỉ có đĩa thịt ngan luộc là món chủ đạo thêm 1 bát canh rau bí, 1 đĩa lạc và 1 đĩa cá mắm nhưng thế cũng đã là quá thịnh soạn đối với chúng tôi những vị khách lỡ đường trong 1 chiều se se lạnh giữa rừng núi Lạc Dương.

Anh Bảy nhiệt tình tiếp thức ăn cho mọi người, tíu tít rót rượu mời khách, bữa cơm thật rôm rả thỉnh thoảng chị Hà với cô cháu dâu lại cười ré lên trước những câu ** của bé Dudi.

Thật ngạc nhiên khi anh bạn Hà Giang lại không biết uống rượu, cũng không hút thuốc, anh chỉ ngồi uống bò húc và tham gia hô to mỗi khi mọi người nâng cốc. Câu chuyện về đồng bào Cill với tục lệ bắt chồng và chế độ mẫu hệ làm cho bé Dudi cứ ngẩn người ra mắt thì liên tục chớp, liếc ra cửa như vẻ đang đợi chờ ai đó (đến bắt mình). Anh Giang cũng lấy họ mẹ và tên đầy đủ là Liêng Hót Hà Giang, trước đây anh làm giáo viên tiểu học nhưng rồi hoàn cảnh kinh tế khó khăn nên anh nghỉ dạy ở nhà làm rẫy phụ giúp gia đình. Bỏ nghề đã lâu nhưng khi chúng tôi hỏi về tiếng nói và chữ viết của đồng bào Cill anh bỗng hào hứng hẳn lên. Câu chuyện của anh Giang chuyển sang lĩnh vực tôn giáo, đại đa số bà con người Cill ở khu vực này theo đạo Tin Lành, trước khi có đạo người Cill chỉ thờ cúng tổ tiên và sinh hoạt tín ngưỡng khá đơn giản. Bây giờ thì người Cill đã có lễ Noel và mừng năm mới như Âu Mỹ. Đạo Tin Lành được du nhập vào vùng này nghe đâu từ trước 1945 (kinh thật hồi đấy chả biết các nhà truyền giáo có đi ĐT 722 như chúng tôi hay không?)

Chúng tôi cũng bộc bạch về mình là những gã thanh niên phố, cũng gia đình, công việc bạn bè … bình thường như mọi người ngoại trừ sở thích “đi”. Bác Ba, anh Bảy, anh Giang anh Khanh, Chị Hà và mấy đúa cháu có vẻ rất thích thú với những câu chuyện “trên đường phiêu du” của chúng tôi. Bác Ba chép miệng “Biển Sa Huỳnh quê tôi đẹp nhất”, anh Giang thì bảo “tôi đã được ra thăm lăng Bác rồi, biết bao giờ mới được trở lại Hà Nội”. Vâng những địa danh, những câu nói đùa nhại giọng các địa phương, những món ăn, những phong tục và danh lam thắng cảnh trải dài theo đất nước đã làm cho chủ và khách những người chưa bao giờ quen biết nhau bỗng trở nên gần gũi, cởi mở hơn bao giờ hết.

Mọi người cũng hỏi làm sao chúng tôi lại quen biết nhau để cùng đồng hành trong những chuyến đi như thế này? Tôi cố giải thích với mọi người về phong trào đi “phượt” mới rộ lên, về diễn đàn www.phuot.com nơi chúng tôi đã gặp gỡ, kết bạn để rồi kéo nhau lội bùn vào đây gặp mọi người trong bữa tiệc rượu hôm nay. Chả cần biết Phượt là một cơ quan, tổ chức, hội nhóm hay phong trào … chỉ biết rằng chúng tôi đã là những người bạn và nhân câu chuyện vế chữ viết người Cill anh Giang rút ngay cây bút và mượn quyền sổ của bé Dudi viết tặng nhà Phượt chúng ta dòng chữ dưới đây:

dịch ra tiếng Việt có nghĩa là:

CHÀO MỪNG CÁC BẠN PHƯỢT.COM
Liêng Hót Hà Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét