Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

722 - Lết qua "Đại lộ Kinh hoàng" 2

 Căn nhà hàng xóm, nơi cũng có cánh cửa không khép bao giờ, hắt ra ánh sáng mờ ảo, lết ra đêm đen:


 Từ trong nó, vẳng ra tiếng ghi-ta bập bùng. Các zai dân tộc đang phèng phèng hoành tráng. Lúc nãy, sửa xe Min Khù Khờ xong, họ không lấy tiền, vì chỉ có xiết con ốc và thêm vào một con ốc nữa cho nó chắc. Nhưng em ép mãi, rồi cứ giúi vào tay cái bác che chẻ 20 K, nói là để uống rượu cho vui. Bên này, cái lọ rượu xạ hương cũng nhoằng một phát là cạn, mỗi người chắc được một ly. Khà xong một phát đã đời ông cụ, ông Bảy mới hạ giọng thì thầm, chuyện rất quan trọng: - Nó thơm lắm đấy. Toát mồ hôi cũng ra mùi thơm, càng toát mồ hôi càng thơm. Mà cái mùi này, hệ hệ, chị em là thích lắm … Thoang thoảng dễ chịu…  Bà chủ, người lẽ ra là chánh giám khảo, có toàn quyền phán quyết vụ này, lại đang ở phòng bên, không nghe thấy, nên cánh đàn ông càng có dịp ít suýt ra nhiều… Cơ mà lạnh lẽo sương đêm thế này, lấy đâu ra mồ hôi để mà thử. Chậc, thèm cái gì mà không có thì phải lấy cái khác mà đắp lại, cho nó quên đi. Bắn một phát vậy, rắc rắc:  Bà chủ lại luần quần đâu đó, cứ như nhấp nhổm chờ đợi điều gì, bèn tán vào: - Hừm, mấy anh mà ở lại đây ít bữa, để bảo các em dân tộc nó lên nó chọn…  Quay sang chồng, bà chủ hic híc hỏi: - À, hay là bảo đám mấy con bé… (tên dân tộc, chả nhớ)… nó lên, nhỉ. Cái vụ này, nghe là lạ, mắt ai nấy sáng lên như trên núi gặp cá tươi. Kiểu gì cũng chắc mẩm phải là “được của ló”. Hỏi rõ cho nó chắc: phong tục là gái được quyền chọn chồng, chứ zai (chỉ là cái đinh), chỉ có mỗi quyền chỉ đâu ngồi đấy, bảo làm gì thì làm ấy , cấm cãi. Cơn sướng bùng lên từ tiềm năng, tiềm thức gì ấy, nhưng rõ là tiềm tàng, tiềm luôn thuốc bắc. Kẻ giơ tay, người giơ chân, háo hức tập thể dục, làm ruyên. Ai nấy lấy lại tư thế, chỉnh chang sắc đẹp, hồi hộp chờ các người đẹp tông dật đến, mong lọt được vào một đôi mắt mơ huyền nào đấy... Bác Giang, nãy giờ im im, cất tiếng phán: - Ừa, bảo mấy đứa ấy nó đến…Quay sang ông chủ nhà và đứa cháu, bác Giang uy nghi như một già làng trưởng bản, lệnh quả quyết: - À, mà sang nhà thằng (…tên dân tộc, chả nhớ…) lấy mấy cái cồng chiêng sang đây. Thuyền đã đóng đinh! Chối cũng không được. Mà sao lại phải chối một cơ hội thưởng thức ở tầm cao chót vót, có tiền mua tiên cũng chả được này? Choài, quá đã, làm quả "Nổi trống lên, rừng núi ơi", đê! Máu thì cho nó máu nuôn! Cơn lên, quả thật, nhiều khi tay cầm bầu rượu nắm khô, mảng vui quên hết nhời cô rặn rò… Cứ theo lời kể của dân bản, cũng có vài đoàn xe máy từng qua đây. Có đoàn cào cào, có đoàn xe cỏ, cả chục chiếc. Nhưng họ chỉ đi qua, hoặc vào uống nước, chứ chưa ai qua đêm. Hai bạn chai chẻ đi trước đoàn em gần 2 tuần, tưởng ra được khỏi rừng trong ngày, ai dè, qua được bản này, cũng chỉ đi được thêm mấy cây nữa, rồi phải qua đêm trong lán công nhân, ăn cơm nguội với mỳ tôm. Có hai người lạ từng qua đêm ở bản này. Nhưng đó là hai người Tây. Họ đi bằng xe đạp, chỉ tính đi qua, nhưng phần vì đường xa, phần gặp ngay một cái đám cưới, được mời, họ ở lại luôn. Và cái đoàn F-111 này của bọn em là những lữ khách Kinh đầu tiên ngủ đêm ở bản này. Bọn em không gặp đám cưới, nhưng lại có cơ hội làm đám cưới, hehe. - Thế nếu được mấy cô ấy chọn, thì tiếp theo phải làm gì?- em thỏ thẻ hỏi bác Giang trong lúc đợi mấy cô và cồng chiêng tới.  - À, à, thì làm theo thủ tục dân tộc! - Thủ tục thế nào? - Thì làm đám cưới! Đám cưới thì… Chời, em nghĩ, chả nhẽ không thể quất ngựa truy phong tiếp được à? Xe em đã sửa xong rồi mừ! Bác Bảy cười khà khà: - Đây này, tôi cũng vừa cưới vợ cho thằng cháu ở ngoài Bắc vào - ông nói và chỉ vào một cô đen đen, thô thô, nãy giờ vẫn im lìm như một cái bóng trong nhà:  Cô ấy là người Cil chính gốc đấy! Bác Bảy nhấn mạnh như khoe. - Nhưng mà … nếu chưa cưới ngay thì… (em cũng ham, nhưng lại hỏi cách đánh bài chuồn) Bác Giang: À, à, à… Căng. Người dân tộc thật thà lại chu đáo. Lớ phớ là bỏ *** chứ chả chơi. Em hướng sang phương án khác: - Nếu các cô ấy không chọn mình thì sao? - Úi xời, ai chứ các anh ý à - bà chủ nhà cất tiếng chen vào - là các cô ấy chọn ngay. Mà chọn là phải theo luôn ấy, ặc ặc, đàn ông mà làm gì có quyền, hì hì…  Bác Rì với bác Den đang trong cơn phấn khích. Mọi người bàn xem là khi các cô ấy sang, mình sẽ phải múa hát ra sao cho lọt con mắt. Múa hát hử, hơi mệt… Hay là chỉ cần “hát vu vơ mấy câu nhạc tình”? - Các anh chả cần phải làm gì. Các cô ấy coi có ưng không, thế thôi. Thế là xong! Em ngước lên trần nhà lủng, nhắm mắt nhớ lại hình ảnh cái bản này: Thế là xong ư? Cái bản xinh xinh này có thể là nơi không cho mình cái quyền lựa chọn một quyết định còn quá sớm: Dừng bước giang hồ? Và có thể nó sẽ trở thành “quê ngoại” của mấy đứa mũi rãi xanh rì mà lâu lâu mình sẽ phải về thăm quê với tinh thần đầy trách nhiệm:  Em chợt nhớ câu thơ học từ thời phổ thông, sao mà lúc này nó vận vào đúng cảnh thế: Nếu được làm hạt giống để mùa sau Nếu lịch sử chọn ta làm điểm tựa Vui gì hơn người lính đi đầu Trong đêm tối tim ta là ngọn lửa! Hừ, nếu bi gờ làm ngọn lửa cũng ấm đây. Nếu bi giờ phải làm truyền giống cho đời sau thì cũng vui đây. Chả gì, chưa bác phượt nào làm được cái nhiệm vụ lịch sử gieo hạt giống cho đời sau vào một cô người Cil, hehe. Thế cũng đáng đi!  Em vận nội công cho lên máu và kín đáo kiểm tra lại cái “điểm tựa” của mình. Tá hoả… Chả thấy nó đâu cả!

1 nhận xét:

  1. những khung cảnh thật bình yên
    vietnam motorbike tour Loop Bike Tours

    Trả lờiXóa